Công nghệ thông tin K1C
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Công nghệ thông tin K1C

Chào mừng đến với forum K1C
 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 Chào mừng ông đến với phòng 106!

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
secretaryK1C
Vỏ Máy
Vỏ Máy
secretaryK1C


Tổng số bài gửi : 46
Join date : 26/02/2009
Age : 34
Đến từ : Ha Noi.Viet Nam.Ngõ nhỏ phố nhỏ nhà em ở đó

Chào mừng ông đến với phòng 106! Empty
Bài gửiTiêu đề: Chào mừng ông đến với phòng 106!   Chào mừng ông đến với phòng 106! EmptyMon Mar 16, 2009 10:38 pm

Lại một chủ nhật nữa nơi ghé chân của tôi là bệnh viện.Và mỗi lần đến đây,tôi đều cảm nhận được những điều rất khác nhau,trừ việc mùi thuốc sát trùng nồng nặc lần nào cũng xông lên sực nức và chuyện: bác tôi chẳng khá hơn chút nào!bác yếu quá rồi!

Bác tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối nay đã di căn đến tiền liệt tuyến.Những người quan tâm thường hỏi tôi bao giờ bác ra viện.Tôi cũng mong ngày đó lắm nhưng có lẽ nó khó quá!

Thế nên tôi sẽ nói về những điều khác nhau và mỗi lần tôi cảm nhận được khi vào nơi đó!Cũng thú vị lắm!
Lần trước lần gần đây nhất,hay là trước trước cái lần gần đây nhất...tôi không nhớ nữa,nhưng tôi nhớ hôm đó,trong phòng bệnh bác tôi,còn một bác và một ông nữa (một phòng 3 bệnh nhân mà).Bác nằm ở giữa thấy có vẻ khỏe nhưng đang mắc bệnh gan.bác ấy có một cái đài radio,bác ấy thường nằm bắt chân chữ ngũ và...send tin nhắn.trong khi cái radio cứ liên tục nói,mặc kệ xung quanh vì nó ko có chế độ tự động cảm nhận và tắt khi người ta ko còn chú ý đến nó nữa.Bác ấy thường nói với bác tôi rằng:"Ông nhanh khỏe đi còn cùng tôi đi ăn chân gà nướng Very Happy (???).Đó là một lời động viên những người bệnh dành cho nhau.Tôi tin là như thế.

Còn một bác nữa,à không,ông mới đúng.Tôi nhớ lần trước trước trước nữa tôi vào,ông ấy với dáng vẻ run lập cập,ko nói,ko đi lại,chỉ run và run...Vậy mà lần này,ông ấy nói được và nói nhiều là khác Very Happy .chúc mừng ông ấy quá,và ko biết bao giờ bác mình mới được như thế nhỉ?Nếu bác kia có cái radio là phát ngôn viên,thì những người đến thăm ông lão giường trong cùng này,là những phát ngôn viên thực thụ.Ôi,ồn ào.Họ chả giữ ý khi vào bệnh viện. Crying or Very sad

Lần này vào bệnh viện,hai bác đáng kính tôi nhắc ở trên ko còn ở đó nữa,chắc họ đã khỏe và ra viện,hay chuyển khoa khác,hay là họ đã ra đi...Ở giường giữa có một bác mới,lần đầu tiên tôi gặp,bác ấy vào đây từ thứ 6 tuần trước.Bác ấy đang vật lộn với đống nước truyền.Cái giường trong cùng trống không.

Một lúc sau,có hai người bước vào,hai cậu bé.một rất béo,một rất gầy.Cậu béo cận,ục ịch nhưng trông ko đến nỗi sẽ lăn nhanh hơn đi,cậu gầy trông trắng như trứng gà bóc,nó mặc quần xanh,áo trắng,bên ngoài là áo len đen,chân nó đi một đôi dép tổ ong mà tôi nghĩ nó là của cậu béo,nó chắc học lớp 5,lớp 6 gì đó,tôi đoán vậy.Họ lôi bịch chăn màn vào chiếc giường trống không đó,à!chiếc giường đó sắp có chủ rồi!Tôi nghĩ bụng.

Đừng nói là to béo thì dễ chú ý,tôi chú ý đến cậu gầy hơn,bàn chân thoăn thoắt,cậu bé cẩn thận mang từng đồ đạc sang và để nó lên trên cái tủ của bệnh nhân,nó nhanh thiệt,nhanh và khéo léo đến mức phải chú ý đến từng cử chỉ của nó.Và một lúc sau,một ông lão được đưa vào.Ôi,ông lão này,gầy như bác tôi vậy.xương được bọc bởi da,chỉ có thế thôi.Nhưng ông lão nhanh nhẹn,nói còn rõ ràng.Tôi bèn nói:"chào mừng ông đến với phòng 106".Và không quên nở một nụ cười nhỏ bé nhưng thân thiện.

Cậu béo sắp xếp đồ đạc,tiếng bát đũa cốc chén va vào nhau tạo thành tiếng động loảng xoảng,nhưng cái bệ trên cùng cái tủ,cuối cùng cũng gọn gàng ngăn nắp.Nó bắt đầu pha nước cam,bỗng nhiên nó rút 20 ngàn trong túi ra,đưa cho cậu gầy,gầy gò chạy mất,chạy về là một chai nước khoáng.à,để pha nước cam!

Tôi bắt đầu chú ý đến cậu bé gầy,nó lấy nước cho ông nó rửa mặt,vỗ vỗ lưng cho ông nó,chạy đi chạy lại,nó như một người có kinh nghiệm đầy mình trong việc chăm sóc người ốm vậy.Nó đưa mắt thăm dò căn phòng,giường chiếu,bệnh nhân cùng phòng,rồi người nhà bệnh nhân.Nó cho hai tay vào túi coi cho hết cái đống nội quy dán trong phòng,coi cả cái chuông mà chỉ có bệnh nhân mới được dùng,đi đi,lại lại,trông rất bận rộn..vân vân...vân vân...

Ai mà quan sát nó,chắc sẽ tự hỏi.Hai cậu bé vào viện chăm sóc môt ông cụ,trông chúng bận rộn như những ông bố vậy.Cậu béo về nhà mang cơm cho ông,ông cụ đặt lưng xuống giường chắc là ngủ.Cậu bé gầy gò ôm cái mũ bảo hiểm,nó ngồi và dựa vào cái bàn bên mép tường,ngủ ngon lành,chắc nó mêt lắm rồi!Và ở trong bệnh viện,có người nhà bệnh nhân nào ngủ được lâu đâu?...nhìn nó,tôi nghĩ...!

Rồi tôi cũng phải về,xa cái nơi có mùi thuốc sát trùng nồng nặc
Rồi tôi cũng về,trong lòng vẫn mong lần sau vào bác sẽ khỏe hơn
Cậu bé gầy đó học lớp 10 đấy!
Rồi tôi về,trước khi về còn kịp hỏi nó học lớp mấy,tôi quyết định hỏi,vì chắc gì lần sau đã gặp nó,nó làm tôi chú ý và suy nghĩ...
Vì con người ta có thể ra đi bất cứ lúc nào...bất cứ lúc nào!
-------------------------Hà Nội 15/03/09------------------------
Về Đầu Trang Go down
secretaryK1C
Vỏ Máy
Vỏ Máy
secretaryK1C


Tổng số bài gửi : 46
Join date : 26/02/2009
Age : 34
Đến từ : Ha Noi.Viet Nam.Ngõ nhỏ phố nhỏ nhà em ở đó

Chào mừng ông đến với phòng 106! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chào mừng ông đến với phòng 106!   Chào mừng ông đến với phòng 106! EmptyFri Mar 27, 2009 9:11 am

Ngày hôm nay tôi lại ghé thăm căn phòng 106 này,cũng vào một chiều chủ nhật,nhưng ngột ngạt và khó chịu vì nắng mới.Bác tôi kia rồi,bác đang ngồi ở chiếc giường quen thuộc.Tôi đưa mắt nhìn quanh phòng,căn phòng hôm nay dường như trống trải hơn mọi khi.

Chiếc giường ở giữa không có người nằm.Song trên giường có rất nhiều tóc,trên gối,rồi cả dưới sàn nhà nữa,chỗ nào cũng có tóc.Anh tôi nói bác lần trước đã ra viện rồi,bác lần này là một bác”mới tinh”.Bác ấy phải truyền hóa chất nên tóc rụng rất nhiều.Hôm nay bác ấy ko ở đây là do bác ấy trốn về nhà,ở trong này buồn quá,về với con với cháu cho đỡ buồn,tối bác ấy sẽ quay trở lại bệnh viện trước giờ các y tá”điểm danh”.

Còn ở giường trong cùng,ông lão gầy gò tôi nhắc đến lần trước ấy,ông vẫn nằm ở đó,nhưng ông cụ đang ngủ,trong một tư thế trông rất lạ,song có lẽ nó làm cho ông ấy thoải mái.Và ông cụ không có ai chăm nom,không khí yên lặng khiến cho căn phòng càng trở nên vắng vẻ.Tôi cũng không gặp hai cậu bé hôm nọ nữa!

Cứ sáng thứ hai đầu tuần là bác tôi phải truyền máu,truyền máu nghe giống như có một nguồn sinh lực mới ùa vào người,đúng như vậy nhưng nó làm cho người bệnh đau hơn bao giờ hết,tuy da dẻ có hồng hào lên sau khi truyền máu.Bác tôi gầy lắm,những cơn đau làm cho bác toát mồ hôi,mệt và không thể nói được câu nào.Rồi những lần khạc đờm khó khăn mà máy hút của bệnh viện cũng ko thể làm gì hơn,bác thường nằm trong tư thế chổng mông lên một cách vất vả,úp mặt xuống gối.Tôi thường nắn nắn cánh tay gầy gò của bác,xoa lưng cho bác dễ thở,bác nói bác đau ngực và hai bên bả vai lắm,thuốc giảm đau luôn nằm ở trên nóc tủ đựng đồ.

Mỗi lần đến tôi thường lấy đống giấy tờ mà bác sĩ để ở cuối giường,trong đó có ghi tình trạng của bác tôi mỗi ngày,nhưng trong đó đều ghi “ bệnh nhân suy kiệt,mệt,không ngủ được,đau nhiều…”Lần này anh tôi nói,tự nhiên bác tôi ăn khỏe lên trông thấy,và bác đòi ăn rất nhiều thứ,và anh tôi lo….

Tôi và mẹ tôi ra về,bác nhất định không nhận hộp sữa mẹ tôi mua lên biếu bác,bác bảo mang về cho tôi uống cho khỏe,tôi hay bệnh tật,mẹ tôi nói sẽ mang lên nhà khi bác ra viện vì ở nhà có tủ lạnh.Lúc về nhà,mẹ tôi còn nói,lúc mẹ tôi nói rằng dẫn tôi ra chợ Hôm mua cái áo mới,bác nói là: “ừ,mua cho con nó,nó lớn rồi”.Bác thương chị em tôi lắm,cả mẹ tôi nữa.Cuộc đời đau khổ và mệt mỏi,bác chỉ tâm sự với đứa em là mẹ tôi.

“Bác ăn nhiều chóng khỏe lần tới cháu lại vào thăm bác,bác nhé”

Chiếc giường trong cùng của ông cụ gầy gò đã 70 tuổi,chiếc giường của ông yên lặng và vội vã,ông cứ ở đó một mình,đến giờ có người mang cơm đến rồi lại vội vã đi.Vợ của ông ấy cũng đang nằm trong bệnh viện,mẹ của ông ấy,năm nay đã ngoài 90 tuổi,cũng đang nằm trong bệnh viện.3 người ốm nằm trong bệnh việnĐó là lý do tại sao căn phòng trống trải hơn,hai cậu bé lại là người đưa ông nó vào bệnh viện…
-------------------------------Hà Nội ngày 22/03/09------------------------------------
Về Đầu Trang Go down
secretaryK1C
Vỏ Máy
Vỏ Máy
secretaryK1C


Tổng số bài gửi : 46
Join date : 26/02/2009
Age : 34
Đến từ : Ha Noi.Viet Nam.Ngõ nhỏ phố nhỏ nhà em ở đó

Chào mừng ông đến với phòng 106! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chào mừng ông đến với phòng 106!   Chào mừng ông đến với phòng 106! EmptyFri Mar 27, 2009 10:49 pm

Bác tôi đã ra đi vào một chiều mưa tầm tã...Rời bỏ những đớn đau căn bệnh giày vò bác bấy lâu nay.
Bác tôi đã ra đi vào buổi chiều tôi bỗng cảm thấy buồn thế nào ấy,cứ ngồi nhìn ra cửa sổ lớp học...mãi hôm sau tôi mới biết.
Bác tôi đã ra đi,để lại người con gái mắc bệnh thần kinh vẫn chưa nghĩ rằng bố mình đã chết.Rồi đây anh chị sẽ hụt hẫng lắm đây!
Bác tôi đã ra đi,về với người vợ thân yêu,về với nơi không còn đau khổ,không còn lời dị nghị thế gian.
Bác tôi là một người gia trưởng và khái tính."Thế là xong một kiếp người"-bác tôi đã khóc và nói thế khi cánh cửa nhà tang lễ đóng sập.
Bác không muốn ai phải lo lắng cho mình,không muốn làm phiền ai kể cả con cháu,nhưng là một người rất lo lắng quan tâm cho người khác.
Tôi nhớ những gì bác nói với tôi,mẹ tôi vẫn không quên bác đã gồng mình lên chống chọi với bệnh tật như thế nào.
Bác tôi đã ra đi,trong sự mãn nguyện và không một chút đớn đau,trước khi qua đời,bác nhìn chị gái mình,nước mắt lăn dài...bác ơi!
---------------------------------------------------------------------------------
Phòng 106 sẽ vắng bóng bác tôi.Rồi sẽ có một ai đó...
Có lẽ,tôi không còn cơ hội vào nơi đó_nơi nồng nặc mùi thuốc sát trùng mỗi chiều chủ nhật nữa...
Và tôi không bao giờ gặp lại bác tôi-trên cõi trần gian này nữa...
Tôi khóc,khóc cho người ra đi,khóc cho người ở lại...
......Ra đi.....

-----------------------------------Hà Nội ngày 27/03/09--------------------------------------
Về Đầu Trang Go down
Tuan
Ốc Vít
Ốc Vít
Tuan


Tổng số bài gửi : 11
Join date : 28/02/2009

Chào mừng ông đến với phòng 106! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chào mừng ông đến với phòng 106!   Chào mừng ông đến với phòng 106! EmptyThu Jul 02, 2009 5:27 pm

Ra đi ... chưa chắc đã là ko tốt !
Biết đâu sự ra đi đó lại là cách giải thoát tốt nhất thì làm sao ?
Ôi Cuộc Đời thường ko như người ta mong muốn ... Chán vs Buồn thật đấy !!!
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Chào mừng ông đến với phòng 106! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chào mừng ông đến với phòng 106!   Chào mừng ông đến với phòng 106! Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Chào mừng ông đến với phòng 106!
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Làm sao để khuấy động lại phong trào học tập?

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Công nghệ thông tin K1C :: Giải Trí :: Tâm Sự Và Sẻ Chia-
Chuyển đến